《答许右史 其一》拼音版

明代李攀龙

  • yòu
  • shǐ
  • --
  • pān
  • lóng
  • huáng
  • péng
  • péng
  • tián
  • shě
  • wēng
  • qīng
  • shēn
  • zuò
  • xiàng
  • qián
  • kǒng
  • zhōng
  • zhǎng
  • jiá
  • biàn便
  • biàn便
  • měi
  • shǎo
  • nián
  • xíng
  • yǐng
  • lián
  • shuí
  • zhī
  • shǔ
  • néng
  • wèi
  • suì
  • zòng
  • shì
  • shén
  • xiān
  • yǒu
  • qiān
  • shǐ使
  • jūn
  • shì
  • shí
  • yún
  • cuō
  • tuó
  • shí
  • wèi
  • gōng
  • míng
  • pàn
  • jiǔ
  • yǐn
  • guì
  • shì
  • lǎo
  • dào
  • yáng
  • kuáng
  • bǎi
  • zhuó
  • láo
  • qià
  • gōng
  • shí
  • yǐn
  • hān
  • dāng
  • shí
  • dòu
  • zhà
  • diào
  • zào
  • wěn
  • fēi
  • shāng
  • èr
  • zi
  • xióng
  • xiāng
  • shì
  • zuì
  • shā
  • zuò
  • ào
  • bēi
  • rén
  • ěr
  • lái
  • xǐng
  • shì
  • wèi
  • wén
  • bái
  • mǎn
  • yuè
  • céng
  • tuō
  • shǔ
  • chē
  • chēng
  • guó
  • ruò
  • yán
  • fēi
  • rèn
  • ěr
  • jiā
  • piáo
  • yīng

李攀龙简介

明代·李攀龙的简介

李攀龙

李攀龙(1514—1570)字于鳞,号沧溟,汉族,历城(今山东济南)人。明代著名文学家。继“前七子”之后,与谢榛、王世贞等倡导文学复古运动,为“后七子”的领袖人物,被尊为“宗工巨匠”。主盟文坛20余年,其影响及于清初。

...〔► 李攀龙的诗(882篇)