《近从校书得太玄今又得蜀本欧阳文》拼音版

宋代韩淲

  • jìn
  • cóng
  • xiào
  • shū
  • tài
  • xuán
  • jīn
  • yòu
  • shǔ
  • běn
  • ōu
  • yáng
  • wén
  • --
  • hán
  • biāo
  • běn
  • cháo
  • èr
  • bǎi
  • nián
  • wén
  • shèng
  • ōu
  • yáng
  • píng
  • shēng
  • tǎo
  • lùn
  • hào
  • shǒu
  • sòng
  • shān
  • fáng
  • shuí
  • zhī
  • luò
  • huàn
  • wǎng
  • xiá
  • xiāng
  • xié
  • jiāng
  • dàn
  • dàn
  • yào
  • shì
  • yóu
  • ài
  • xiàng
  • cáng
  • huáng
  • shā
  • chén
  • shang
  • cóng
  • rén
  • zhī
  • niè
  • dàn
  • páng
  • huáng
  • zhēn
  • zhòng
  • xiào
  • shū
  • ài
  • qióng
  • zhāng
  • jiǎ
  • jiè
  • zèng
  • zhuǎn
  • jué
  • hòu
  • zhǎng
  • liáo
  • qióng
  • shù
  • zuò
  • xīn
  • cān
  • áo
  • xiáng
  • xiàng
  • lái
  • tài
  • xuán
  • jīng
  • ruò
  • kuáng
  • zhòu
  • zhōng
  • yǎng
  • zhì
  • jīn
  • sān
  • fāng
  • èr
  • shū
  • huò
  • yǒu
  • jǐn
  • shèng
  • néng
  • wàng

韩淲简介

宋代·韩淲的简介

韩淲(biāo)(1159—1224)南宋诗人。字仲止,一作子仲,号涧泉,韩元吉之子。祖籍开封,南渡后隶籍信州上饶(今属江西)。从仕后不久即归,有诗名,著有《涧泉集》。淲清廉狷介,与同时知名诗人多有交游,并与赵蕃(章泉)并称“二泉”。著作历代书目未见著录。史弥远当国,罗致之,不为少屈。人品学问,俱有根柢,雅志绝俗,清苦自持,年甫五十即休官不仕。嘉定十七年,以时事惊心,作甲申秋三诗,得疾而卒,年六十六。

...〔 ► 韩淲的诗(1760篇)