《南郊大礼庆成诗五首》拼音版

宋代苏颂

  • nán
  • jiāo
  • qìng
  • chéng
  • shī
  • shǒu
  • --
  • sòng
  • wéi
  • huáng
  • tiān
  • zhái
  • wèi
  • sān
  • líng
  • yuǎn
  • jiā
  • shēng
  • mào
  • suì
  • zhòng
  • dōng
  • yuè
  • liáng
  • yáng
  • zhì
  • shàng
  • jiāng
  • gào
  • chéng
  • yán
  • lèi
  • miào
  • jiāo
  • wàn
  • líng
  • gǒng
  • wèi
  • tiān
  • shōu
  • 宿
  • fēn
  • jiā
  • yuè
  • wàng
  • zài
  • dēng
  • duì
  • yuè
  • cāng
  • zhī
  • pèi
  • tài
  • diàn
  • zhuó
  • páo
  • shēng
  • yān
  • liáo
  • zhì
  • jǐn
  • qián
  • gōng
  • bèi
  • chéng
  • shì
  • xuán
  • héng
  • huān
  • shēng
  • fèi
  • wèi
  • huáng
  • zhuān
  • nǎi
  • chéng
  • xià
  • méng
  • jué
  • huì

苏颂简介

宋代·苏颂的简介

苏颂

(1020—1101)泉州同安人,徙居丹阳,字子容。苏绅子。仁宗庆历二年进士。知江宁。皇祐五年召试馆阁校勘,同知太常礼院。迁集贤校理,编定书籍。英宗即位,为度支判官。神宗立,擢知制诰,知审刑院,因奏李定拜官不合章法,落知制诰,出知婺州。元丰初,权知开封府,改沧州。奉旨编纂《鲁卫信录》。哲宗元祐初,除吏部尚书兼侍读,以邃于律历提举研制新浑仪。元祐七年拜右仆射兼中书侍郎,为相务使百官守法遵职,量能授任。后罢知扬州,徙河南。绍圣末致仕。有《苏魏公集》、《新仪象法要》、《本草图经》。

...〔 ► 苏颂的诗(335篇)