《【中吕】古调石榴花》拼音版

元代关汉卿

  • zhōng
  • diào
  • shí
  • liú
  • huā
  • --
  • guān
  • hàn
  • qīng
  • guī
  • diān
  • kuáng
  • liǔ
  • lián
  • fēi
  • 绿
  • àn
  • hóng
  • chuí
  • yáng
  • yǐng
  • juān
  • nòng
  • ér
  • duàn
  • sòng
  • le
  • chūn
  • guī
  • dān
  • tíng
  • pàn
  • rén
  • jìng
  • nǎo
  • fāng
  • xīn
  • shì
  • zuì
  • chī
  • yān
  • yān
  • wèi
  • chéng
  • bìng
  • sōng
  • jīn
  • chuàn
  • tuì
  • luó
  • zǎo
  • ér
  • xiāng
  • féng
  • jiāng
  • rén
  • lái
  • yíng
  • zūn
  • qián
  • shàng
  • yǎn
  • yuē
  • xīn
  • dào
  • shì
  • pèi
  • le
  • shòu
  • le
  • xiē
  • xián
  • shì
  • xián
  • fēi
  • zán
  • bàn
  • zhe
  • jiān
  • xīn
  • yào
  • zhōng
  • yuán
  • zhī
  • bào
  • lǎo
  • ér
  • dāng
  • chū
  • zhǐ
  • wàng
  • chéng
  • jiā
  • shuí
  • xiǎng
  • qióng
  • zān
  • suì
  • dāng
  • chū
  • zhǐ
  • wàng
  • pāo
  • shuí
  • xiǎng
  • yín
  • píng
  • zhuì
  • fán
  • fán
  • nǎo
  • nǎo
  • āi
  • āi
  • yuàn
  • yuàn
  • huí
  • huáng
  • dào
  • zào
  • zhǎng
  • duǎn
  • tàn
  • diē
  • duī
  • bào
  • lǎo
  • sān
  • tái
  • gǔn
  • ǎn
  • luán
  • tái
  • lǎn
  • bàng
  • chén
  • ǎn
  • zhī
  • jīn
  • chāi
  • kuǎn
  • duǒ
  • yún
  • bìn
  • duī
  • ǎn
  • zhī
  • jué
  • lín
  • duàn
  • xìn
  • shí
  • huí
  • zhà
  • bié
  • lái
  • xuē
  • zǎo
  • shì
  • duō
  • bìng
  • duō
  • chóu
  • zhèng
  • zhí
  • zhe
  • kùn
  • rén
  • de
  • tiān
  • qiáng
  • tóu
  • huā
  • shǒu
  • xiāng
  • guī
  • zhèn
  • qíng
  • zuì
  • mèn
  • ào
  • nǎo
  • chóu
  • kōng
  • jiào
  • shuí
  • chóu
  • wén
  • de
  • shì
  • yàn
  • guān
  • guān
  • juàn
  • tīng
  • de
  • shì
  • huáng
  • yīng
  • mài
  • huā
  • shēng
  • shā
  • chóu
  • shān
  • mèn
  • hǎi
  • dāng
  • hǎo
  • jiào
  • bǎi
  • dāo
  • huà
  • nài
  • xīn
  • ér
  • duō
  • péi
  • xià
  • xiē
  • huáng
  • lèi
  • shì
  • jiāng
  • xiù
  • lián
  • fàng
  • zhòng
  • mén
  • shēn
  • yīng
  • huā
  • xiào
  • rén
  • qiáo
  • cuì

关汉卿简介

元代·关汉卿的简介

关汉卿

关汉卿(约1220年──1300年),元代杂剧作家。是中国古代戏曲创作的代表人物,“元曲四大家”之首。号已斋(一作一斋)、已斋叟。汉族,解州人(今山西省运城),与马致远、郑光祖、白朴并称为“元曲四大家”。以杂剧的成就最大,一生写了60多种,今存18种,最著名的有《窦娥冤》;关汉卿也写了不少历史剧,如:《单刀会》、《单鞭夺槊》、《西蜀梦》等;散曲今在小令40多首、套数10多首。关汉卿塑造的“我却是蒸不烂、煮不熟、捶不匾、炒不爆、响珰珰一粒铜豌豆”(〈不伏老〉)的形象也广为人称,被誉“曲家圣人”。

...〔 ► 关汉卿的诗(98篇)