《和陶岁暮答张常侍》拼音版

元代戴良

  • táo
  • suì
  • zhāng
  • cháng
  • shì
  • --
  • dài
  • liáng
  • zhǎng
  • shé
  • jīng
  • bēn
  • quán
  • suì
  • yuè
  • shì
  • shēng
  • yán
  • róng
  • bìn
  • jiǔ
  • shuāi
  • shěn
  • yōu
  • fán
  • yǎng
  • niàn
  • jīn
  • néng
  • miǎn
  • jué
  • qiān
  • lǎo
  • yóu
  • niǎo
  • juàn
  • shàng
  • guī
  • shān
  • lái
  • dōng
  • hǎi
  • shàng
  • shí
  • zài
  • zhī
  • hái
  • jìng
  • tíng
  • xià
  • bǎi
  • shòu
  • màn
  • cǎo
  • chán
  • zhī
  • yǒu
  • tǐng
  • chū
  • nián
  • rén
  • shēng
  • dìng
  • zài
  • xíng
  • píng
  • huà
  • qiān
  • qǐng
  • yōu
  • yōu
  • tán
  • yǒu
  • jiǔ
  • qiě
  • táo
  • rán

戴良简介

元代·戴良的简介

戴良

(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,眷怀宗国,多磊落抑塞之音。有《九灵山房集》。

...〔 ► 戴良的诗(226篇)