首页 > 诗文 > 步虚词十首 > 拼音版

《步虚词十首》拼音版

唐代吴筠

  • shí
  • shǒu
  • --
  • yún
  • zhòng
  • xiān
  • yǎng
  • líng
  • fàn
  • jià
  • cháo
  • shén
  • zōng
  • jīn
  • jǐng
  • xiāng
  • zhào
  • yào
  • wēi
  • shēng
  • tài
  • kōng
  • xuán
  • gāo
  • fēi
  • huǒ
  • liàn
  • shēng
  • zhū
  • gōng
  • qìng
  • dǎi
  • tiān
  • rǎng
  • píng
  • wáng
  • dào
  • róng
  • wēi
  • qīng
  • yóu
  • shí
  • jué
  • xiáng
  • fēng
  • shǐ使
  • yáng
  • yuán
  • lái
  • yīn
  • gōng
  • xiāo
  • yáo
  • tài
  • xiá
  • shàng
  • zhēn
  • jiàn
  • tōng
  • pèi
  • dēng
  • qīng
  • chéng
  • guāng
  • mài
  • bēn
  • diàn
  • láng
  • fēng
  • sān
  • tiān
  • shì
  • yóu
  • jiàn
  • biāo
  • chǎng
  • lǎng
  • qióng
  • lín
  • cōng
  • qiàn
  • ..
  • fēi
  • tǐng
  • jīn
  • yān
  • xié
  • yuàn
  • zhēn
  • péng
  • sēn
  • sēn
  • jǐng
  • yóu
  • yàn
  • liáng
  • huì
  • wàng
  • yān
  • liú
  • qiān
  • líng
  • cái
  • miǎn
  • sān
  • gōng
  • míng
  • jǐng
  • lǎng
  • zhào
  • tóng
  • fēn
  • rán
  • chí
  • biāo
  • chuā
  • shàng
  • cǎi
  • kōng
  • qīng
  • ruí
  • lìng
  • dòng
  • jīn
  • hòu
  • tiān
  • yào耀
  • qióng
  • 姿
  • xīn
  • xié
  • tài
  • jìng
  • liáo
  • liáo
  • jìng
  • xuán
  • zhōng
  • yǒu
  • zhì
  • dàn
  • zhōng
  • wèi
  • dàn
  • zhèng
  • zhēn
  • yǒu
  • piāo
  • yáo
  • sàn
  • áo
  • bǐng
  • huà
  • níng
  • zhèng
  • liàn
  • xíng
  • wèi
  • zhēn
  • xiān
  • wàng
  • xīn
  • yuán
  • zōng
  • fǎn
  • běn
  • xié
  • rán
  • jiàng
  • gōng
  • liú
  • guāng
  • chū
  • dān
  • xuán
  • yuán
  • yīng
  • táo
  • jūn
  • lǎng
  • yǒng
  • zhǎng
  • shēng
  • piān
  • liù
  • huàn
  • míng
  • xiá
  • bǎi
  • guān
  • luó
  • yān
  • biāo
  • chē
  • shè
  • liáo
  • kuò
  • chéng
  • jǐng
  • qiān
  • jué
  • yún
  • yuǎn
  • yóu
  • wàn
  • tiān
  • sāng
  • dàn
  • chū
  • jǐng
  • gài
  • líng
  • chén
  • xiá
  • shū
  • chuā
  • zào
  • 西
  • yóu
  • jīn
  • jiā
  • jīn
  • zhàn
  • hóng
  • yuán
  • zhuó
  • shuò
  • huā
  • huáng
  • huáng
  • qīng
  • lín
  • gōng
  • càn
  • càn
  • liè
  • huá
  • zhēn
  • jiàng
  • rán
  • xié
  • jīn
  • zhōng
  • shì
  • yāo
  • zhuó
  • liáng
  • jiē
  • qióng
  • tái
  • jié
  • wàn
  • rèn
  • yìng
  • luó
  • biǎo
  • cháng
  • yǒu
  • sān
  • yún
  • níng
  • guāng
  • fēi
  • rào
  • chuáng
  • fàn
  • míng
  • xiá
  • shēng
  • jiàng
  • piāo
  • miǎo
  • luán
  • fèng
  • chuī
  • yīn
  • xiáng
  • jiàng
  • lín
  • biāo
  • zhòu
  • líng
  • jǐng
  • jiǎo
  • jiǎo
  • tài
  • shàng
  • jīng
  • fāng
  • zhī
  • zhòng
  • tiān
  • xiǎo
  • zhuó
  • zhuó
  • qīng
  • huá
  • lín
  • líng
  • fēng
  • zhèn
  • qióng
  • sān
  • guāng
  • dōng
  • chūn
  • qīng
  • qiě
  • huí
  • shǒu
  • ěr
  • jié
  • líng
  • qīng
  • móu
  • qīn
  • yào
  • luó
  • huō
  • luò
  • zhì
  • liù
  • tiān
  • liú
  • líng
  • wēi
  • bǎi
  • mián
  • mián
  • qìng
  • shuí
  • wèi
  • chūn椿
  • líng
  • duō
  • gāo
  • qíng
  • chǐ
  • shēng
  • huá
  • guāng
  • zhì
  • xiāo
  • jīn
  • yīn
  • láng
  • láng
  • huò
  • dēng
  • míng
  • zhēn
  • tái
  • yàn
  • jǐng
  • táng
  • yǎo
  • ǎi
  • jié
  • bǎo
  • yún
  • fēi
  • wēi
  • sàn
  • líng
  • xiāng
  • tiān
  • rén
  • chéng
  • xiá
  • kuàng
  • huān
  • tài
  • liàng
  • yuán
  • cóng
  • tài
  • wēi
  • shàng
  • jìn
  • huáng
  • zūn
  • téng
  • jǐng
  • wēi
  • chí
  • tiān
  • mén
  • dēng
  • chén
  • tíng
  • yǎng
  • xuān
  • gǎn
  • wèn
  • lóng
  • hàn
  • gān
  • kūn
  • rán
  • chuò
  • yún
  • áo
  • gào
  • yán
  • xìng
  • wén
  • zhì
  • jīng
  • fāng
  • jiàn
  • zào
  • huà
  • yuán
  • èr
  • wàn
  • yǒu
  • huà
  • tíng
  • lún
  • ér
  • cāo
  • duān
  • nǎi
  • néng
  • chū
  • táo
  • jūn
  • liáo
  • liáo
  • shàng
  • suǒ
  • jiē
  • qīng
  • zhēn
  • chéng
  • yíng
  • hán
  • yuán
  • tóng
  • xiāng
  • qīn
  • jiàng
  • shù
  • jié
  • dān
  • shí
  • xiá
  • liú
  • jīn
  • bǎo
  • tóng
  • yīng
  • yǒng
  • yòng
  • chāo
  • xíng
  • shén

吴筠简介

唐代·吴筠的简介

吴筠

吴筠 (?一778年),唐朝华州华阴(今陕西华阴县)人。字贞节。一作正节。性高鲠,少举儒子业,进士落第后隐居南阳倚帝山。天宝初召至京师,请隶人道门。后入嵩山,师承冯齐整而受正一之法。与当时文士李白等交往甚密。玄宗多次征召,应对皆名教世务,并以微言讽帝,深蒙赏赐。后被高力士谗言所伤,固辞还山。东游至会稽,大历十三年(778)卒于剡中。弟子私谥“宗元先生”。

...〔 ► 吴筠的诗(113篇)