《同何侍御游大云寺十二韵》拼音版

明代宗臣

  • tóng
  • shì
  • yóu
  • yún
  • shí
  • èr
  • yùn
  • --
  • zōng
  • chén
  • cōng
  • zhōng
  • yuán
  • xià
  • zhāo
  • jué
  • biān
  • huáng
  • jīn
  • yuán
  • qīng
  • shí
  • zhèng
  • cān
  • tiān
  • tíng
  • bēi
  • wài
  • péng
  • lái
  • luò
  • yàn
  • qián
  • shā
  • píng
  • lóu
  • zhí
  • dòu
  • niú
  • piān
  • yǒu
  • xuán
  • yuán
  • tīng
  • jīng
  • zhī
  • bái
  • chuán
  • yún
  • qiān
  • lǐng
  • huì
  • wàn
  • jiā
  • xuán
  • shù
  • jié
  • kōng
  • zhōng
  • guǒ
  • chí
  • kāi
  • dìng
  • hòu
  • lián
  • chén
  • zhōng
  • piāo
  • xuě
  • fàn
  • qīng
  • yān
  • qún
  • niǎo
  • pín
  • kuī
  • shuāng
  • lóng
  • chán
  • yīn
  • yáng
  • bēi
  • jiá
  • jīn
  • kǎi
  • sāng
  • tián
  • dài
  • dōng
  • jǐn
  • liú
  • 西
  • lián
  • wèn
  • jūn
  • táo
  • hǎi
  • gān
  • quán

宗臣简介

明代·宗臣的简介

宗臣

宗臣(1525~1560)明代文学家。字子相,号方城山人。兴化(今属江苏兴化)人。南宋末年著名抗金名将宗泽后人。嘉靖二十九年进士,由刑部主事调吏部,以病归,筑室百花洲上,读书其中,后历吏部稽勋员外郎,杨继盛死,臣赙以金,为严嵩所恶,出为福建参议,以御倭寇功升福建提学副使,卒官。诗文主张复古,与李攀龙等齐名,为“嘉靖七子”(后七子)之一,散文《报刘一丈书》,对当时官场丑态有所揭露,著有《宗子相集》。

...〔 ► 宗臣的诗(498篇)