《弈棋二首呈任渐》拼音版

宋代黄庭坚

  • èr
  • shǒu
  • chéng
  • rèn
  • jiàn
  • --
  • huáng
  • tíng
  • jiān
  • ǒu
  • gōng
  • shì
  • cháo
  • xuān
  • sān
  • bǎi
  • gòng
  • zūn
  • zuò
  • yǐn
  • zhī
  • yán
  • xué
  • shǒu
  • tán
  • shèng
  • rén
  • yán
  • 簿
  • shū
  • duī
  • chén
  • shēng
  • àn
  • chē
  • yān
  • liú
  • zài
  • mén
  • zhàn
  • shèng
  • jiāng
  • jiāo
  • bài
  • guǒ
  • rán
  • zhōng
  • bīng
  • fān
  • èr
  • ǒu
  • gōng
  • shì
  • xiū
  • shí
  • shàng
  • tán
  • bīng
  • xiào
  • liǎng
  • xīn
  • shì
  • zhū
  • yóu
  • luò
  • shēn
  • tiáo
  • jiǎ
  • huà
  • zhī
  • xiāng
  • dōng
  • chéng
  • gān
  • tiān
  • xià
  • zhōng
  • fēn
  • shàng
  • chí
  • shuí
  • wèi
  • yóu
  • ài
  • cān
  • héng
  • yuè
  • luò
  • céng
  • zhī

黄庭坚简介

宋代·黄庭坚的简介

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。

...〔 ► 黄庭坚的诗(2085篇)