《真珠帘(栽竹)》拼音版

唐代王质

  • zhēn
  • zhū
  • lián
  • zāi
  • zhú
  • --
  • wáng
  • zhì
  • cuì
  • __
  • yāo
  • jiāo
  • __
  • cāng
  • fēi
  • lái
  • dào
  • wān
  • shān
  • xiào
  • xiāng
  • féng
  • gèng
  • jiě
  • bāo
  • tóu
  • 宿
  • běi
  • chí
  • zhī
  • pàn
  • 西
  • qiáng
  • zhǔ
  • rén
  • qīng
  • 绿
  • hèn
  • tiān
  • hán
  • cuì
  • xiù
  • gòng
  • xiū
  • zhú
  • měi
  • fēi
  • xuě
  • xiāo
  • xiāo
  • gèng
  • jīng
  • fēng
  • shè
  • shè
  • qīng
  • biāo
  • gèng
  • yuè
  • tóng
  • lái
  • bàn
  • diǎn
  • chén
  • dōng
  • yǒu
  • hán
  • méi
  • xián
  • xiāng
  • bàn
  • chūn
  • yǒu
  • yōu
  • lán
  • xiāng
  • zhú
  • xiāng
  • cái
  • xià
  • shuāng
  • fēi
  • yòu
  • yǒu
  • qiū

王质简介

唐代·王质的简介

王质,字华卿,太原祁人。五代祖通,字仲淹,隋末大儒,号文中子。通生福祚,终上蔡主簿。福祚生勉,登进士第,制策登科,位终宝鼎令。勉生怡,终渝州司户。怡生潜,扬州天长丞。质则潜之第五子。少负志操,以家世官卑,思立名于世,以大其门。寓居寿春,躬耕以养母,专以讲学为事,门人受业者大集其门。年甫强仕,不求闻达,亲友规之曰:“以华卿之才,取名位如俯拾地芥耳,安自苦于亹茸者乎?扬名显亲,非耕稼可致也。”质乃白于母,请赴乡举。

...〔 ► 王质的诗(419篇)