《题谭微仲一经堂》拼音版

宋代王庭圭

  • tán
  • wēi
  • zhòng
  • jīng
  • táng
  • --
  • wáng
  • tíng
  • guī
  • hàn
  • zhòng
  • dào
  • zhuān
  • jīng
  • táng
  • shì
  • chū
  • zēng
  • shì
  • míng
  • wéi
  • shì
  • jiā
  • réng
  • xiāng
  • guó
  • zhì
  • guī
  • néng
  • shuō
  • gōng
  • qīng
  • kōng
  • chéng
  • dàn
  • huáng
  • lǎo
  • wén
  • càn
  • xīng
  • zhū
  • láng
  • shí
  • qīng
  • chuán
  • jiā
  • yòng
  • mǎn
  • shāo
  • yíng

王庭圭简介

宋代·王庭圭的简介

(1080—1172)宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。

...〔 ► 王庭圭的诗(518篇)