首页 > 诗文 > 高阳池送朱二 > 拼音版

《高阳池送朱二》拼音版

唐代孟浩然

  • gāo
  • yáng
  • chí
  • sòng
  • zhū
  • èr
  • --
  • mèng
  • hào
  • rán
  • dāng
  • xiāng
  • yáng
  • xióng
  • shèng
  • shí
  • shān
  • gōng
  • cháng
  • zuì
  • jiā
  • chí
  • chí
  • biān
  • diào
  • xiāng
  • suí
  • zhuāng
  • chéng
  • zhào
  • yǐng
  • jìng
  • lái
  • kuī
  • chéng
  • dàn
  • dàn
  • róng
  • 绿
  • àn
  • cān
  • cān
  • yáng
  • liǔ
  • chuí
  • cháo
  • biàn
  • rén
  • fēi
  • miàn
  • huāng
  • liáng
  • rén
  • zhù
  • háo
  • huá
  • chù
  • zài
  • kōng
  • cǎo
  • shī湿
  • luó
  • cháo
  • lái
  • jiàn
  • xíng
  • zhě
  • fān
  • xiàng
  • zhōng
  • zhēng
  • zhēng
  • fēn
  • fēi
  • jiàn
  • xié
  • jiàn
  • kōng
  • wèi
  • rén
  • suǒ
  • jiē
  • yīn
  • qín
  • wèi
  • fǎng访
  • táo
  • yuán
  • guī
  • lái
  • sōng
  • zi
  • jiā

孟浩然简介

唐代·孟浩然的简介

孟浩然

孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。

...〔► 孟浩然的诗(286篇)