《水龙吟·次歆林圣予惜春》拼音版

宋代晁补之

  • shuǐ
  • lóng
  • yín
  • ··
  • xīn
  • lín
  • shèng
  • chūn
  • --
  • cháo
  • zhī
  • wèn
  • chūn
  • cōng
  • cōng
  • dài
  • fēng
  • bàn
  • chí
  • zhòu
  • yōu
  • è
  • xiǎo
  • yuán
  • kǎn
  • yōng
  • péi
  • wèi
  • jiù
  • chuī
  • jǐn
  • fán
  • hóng
  • zhàn
  • chūn
  • zhǎng
  • jiǔ
  • chuí
  • liǔ
  • suàn
  • chūn
  • zhǎng
  • lǎo
  • rén
  • chóu
  • chūn
  • lǎo
  • chóu
  • zhǐ
  • shì
  • rén
  • jiān
  • yǒu
  • chūn
  • hèn
  • shí
  • cháng
  • jiǔ
  • rěn
  • qīng
  • fāng
  • láo
  • jīng
  • kǒu
  • zhī
  • shì
  • táo
  • huā
  • jié
  • zi
  • yīn
  • chūn
  • shòu
  • shì
  • shàng
  • gōng
  • míng
  • lǎo
  • lái
  • fēng
  • wèi
  • chūn
  • guī
  • shí
  • hòu
  • zòng
  • zūn
  • qián
  • tòng
  • yǐn
  • kuáng
  • shì
  • jiù
  • qíng
  • nán
  • jiù

晁补之简介

宋代·晁补之的简介

晁补之

晁补之(公元1053年—公元1110年),字无咎,号归来子,汉族,济州巨野(今属山东巨野县)人,北宋时期著名文学家。为“苏门四学士”(另有北宋诗人黄庭坚、秦观、张耒)之一。曾任吏部员外郎、礼部郎中。 工书画,能诗词,善属文。与张耒并称“晁张”。其散文语言凝练、流畅,风格近柳宗元。诗学陶渊明。其词格调豪爽,语言清秀晓畅,近苏轼。但其诗词流露出浓厚的消极归隐思想。著有《鸡肋集》、《晁氏琴趣外篇》等。

...〔► 晁补之的诗(759篇)