《一枝花·不伏老》拼音版

元代关汉卿

  • zhī
  • huā
  • ··
  • lǎo
  • --
  • guān
  • hàn
  • qīng
  • zhī
  • huā
  • pān
  • chū
  • qiáng
  • duǒ
  • duǒ
  • huā
  • zhé
  • lín
  • zhī
  • zhī
  • liǔ
  • huā
  • pān
  • hóng
  • ruǐ
  • nèn
  • liǔ
  • zhé
  • cuì
  • tiáo
  • róu
  • làng
  • zi
  • fēng
  • liú
  • píng
  • zhe
  • zhé
  • liǔ
  • pān
  • huā
  • shǒu
  • zhí
  • shā
  • huā
  • cán
  • liǔ
  • bài
  • xiū
  • bàn
  • shēng
  • lái
  • zhé
  • liǔ
  • pān
  • huā
  • shì
  • mián
  • huā
  • liǔ
  • liáng
  • zhōu
  • shì
  • tiān
  • xià
  • láng
  • jūn
  • lǐng
  • xiù
  • gài
  • shì
  • jiè
  • làng
  • zi
  • bān
  • tóu
  • yuàn
  • zhū
  • yán
  • gǎi
  • cháng
  • jiù
  • huā
  • zhōng
  • xiāo
  • qiǎn
  • jiǔ
  • nèi
  • wàng
  • yōu
  • fēn
  • chá
  • diān
  • zhú
  • cáng
  • jiū
  • tōng
  • yīn
  • liù
  • huá
  • shú
  • shén
  • xián
  • chóu
  • dào
  • xīn
  • tóu
  • bàn
  • de
  • shì
  • yín
  • zhēng
  • yín
  • tái
  • qián
  • yín
  • zhēng
  • xiào
  • yín
  • píng
  • bàn
  • de
  • shì
  • tiān
  • xiān
  • xié
  • shǒu
  • bìng
  • jiān
  • tóng
  • dēng
  • lóu
  • bàn
  • de
  • shì
  • jīn
  • chāi
  • jīn
  • pěng
  • jīn
  • zūn
  • mǎn
  • fàn
  • jīn
  • ōu
  • dào
  • lǎo
  • zàn
  • xiū
  • zhàn
  • pái
  • chǎng
  • fēng
  • yuè
  • gōng
  • míng
  • shǒu
  • gèng
  • líng
  • lóng
  • yòu
  • tòu
  • shì
  • jǐn
  • zhèn
  • huā
  • yíng
  • dōu
  • shuài
  • tóu
  • céng
  • wán
  • yóu
  • zhōu
  • wěi
  • zi
  • měi
  • shì
  • máo
  • cǎo
  • gāng
  • shā
  • chū
  • shēng
  • de
  • gāo
  • ér
  • zhà
  • xiàng
  • wéi
  • chǎng
  • shàng
  • zǒu
  • shì
  • jīng
  • lóng
  • zhào
  • shòu
  • suǒ
  • wǎng
  • cāng
  • líng
  • máo
  • lǎo
  • chǎ
  • de
  • zhèn
  • ér
  • shú
  • jīng
  • le
  • xiē
  • gōng
  • lěng
  • jiàn
  • qiāng
  • tóu
  • céng
  • luò
  • rén
  • hòu
  • qià
  • dào
  • rén
  • dào
  • zhōng
  • nián
  • wàn
  • shì
  • xiū
  • zěn
  • kěn
  • le
  • chūn
  • qiū
  • wěi
  • shì
  • zhēng
  • làn
  • zhǔ
  • shú
  • chuí
  • biǎn
  • chǎo
  • bào
  • xiǎng
  • dāng
  • dāng
  • tóng
  • wān
  • dòu
  • nèn
  • zi
  • měi
  • shuí
  • jiào
  • zuān
  • chú
  • duàn
  • zhuó
  • xià
  • jiě
  • kāi
  • dùn
  • tuō
  • màn
  • téng
  • téng
  • qiān
  • céng
  • jǐn
  • tào
  • tóu
  • wán
  • de
  • shì
  • liáng
  • yuán
  • yuè
  • yǐn
  • de
  • shì
  • dōng
  • jīng
  • jiǔ
  • shǎng
  • de
  • shì
  • luò
  • yáng
  • huā
  • pān
  • de
  • shì
  • zhāng
  • tái
  • liǔ
  • huì
  • wéi
  • huì
  • huì
  • wéi
  • huì
  • chā
  • huì
  • huì
  • chuī
  • dàn
  • huì
  • yàn
  • zuò
  • huì
  • yín
  • shī
  • huì
  • shuāng
  • biàn便
  • shì
  • luò
  • le
  • wāi
  • le
  • zuǐ
  • qué
  • le
  • tuǐ
  • zhé
  • le
  • shǒu
  • tiān
  • zhè
  • bān
  • ér
  • dǎi
  • zhèng
  • hòu
  • shàng
  • kěn
  • xiū
  • chú
  • shì
  • yán
  • wáng
  • qīn
  • huàn
  • shén
  • guǐ
  • lái
  • gōu
  • sān
  • hún
  • guī
  • sàng
  • míng
  • yōu
  • tiān
  • jiān
  • cái
  • xiàng
  • yān
  • huā
  • ér
  • shàng
  • zǒu

关汉卿简介

元代·关汉卿的简介

关汉卿

关汉卿(约1220年──1300年),元代杂剧作家。是中国古代戏曲创作的代表人物,“元曲四大家”之首。号已斋(一作一斋)、已斋叟。汉族,解州人(今山西省运城),与马致远、郑光祖、白朴并称为“元曲四大家”。以杂剧的成就最大,一生写了60多种,今存18种,最著名的有《窦娥冤》;关汉卿也写了不少历史剧,如:《单刀会》、《单鞭夺槊》、《西蜀梦》等;散曲今在小令40多首、套数10多首。关汉卿塑造的“我却是蒸不烂、煮不熟、捶不匾、炒不爆、响珰珰一粒铜豌豆”(〈不伏老〉)的形象也广为人称,被誉“曲家圣人”。

...〔► 关汉卿的诗(98篇)