《定道德经为六十四章漫书所得八首 其一》拼音版

明代郭之奇

  • dìng
  • dào
  • jīng
  • wèi
  • liù
  • shí
  • zhāng
  • màn
  • shū
  • suǒ
  • shǒu
  • --
  • guō
  • zhī
  • tiān
  • shàng
  • yǒu
  • ér
  • tiān
  • shàng
  • yǒu
  • rén
  • ér
  • qīn
  • wēi
  • fǎng
  • shì
  • zhī
  • nǎi
  • bào
  • cún
  • zhēn
  • qiáng
  • míng
  • yuē
  • shén
  • yóu
  • tuó
  • yóu
  • yuè
  • fēng
  • juǎn
  • yún
  • tiān
  • rén
  • chú
  • gǒu
  • shì
  • guāng
  • tóng
  • chén
  • zhòng
  • miào
  • wéi
  • xīn
  • shèng
  • rén
  • rén
  • hòu
  • shēn
  • wài
  • shēn
  • wài
  • shēn
  • ér
  • shēn
  • cún
  • shēn
  • cún
  • ér
  • bīn
  • zhī
  • shuí
  • zi
  • tiān
  • wèi
  • chén
  • jīn
  • shǒu
  • měi
  • shàn
  • zhēn
  • yǒu
  • míng
  • zhī
  • jiàn
  • míng
  • zhī
  • shǐ
  • lún
  • fēi
  • jiàn
  • fēi
  • lún
  • xuán
  • xuán
  • wàn
  • tún

郭之奇简介

明代·郭之奇的简介

郭之奇(1607年-1662年),字仲常,号菽子,又号正夫、玉溪。广东揭阳县榕城东门(今广东揭阳市榕城区)人。为南明大臣,历任南明文渊阁大学士加太子太保(相当宰相)兼吏部尚书、兵部尚书,率军转战闽粤滇黔抗清,于顺治十八年(1661年)在广西桂林为清将韦永福所俘,翌年殉国。清乾隆四十一年(1776年)追谥忠节。

...〔► 郭之奇的诗(1157篇)