《题刘教谕两山书堂》拼音版

明代杨荣

  • liú
  • jiào
  • liǎng
  • shān
  • shū
  • táng
  • --
  • yáng
  • róng
  • zuǒ
  • fēng
  • yǎn
  • fēi
  • gài
  • yòu
  • fēng
  • liǎng
  • fēng
  • bìng
  • gāo
  • hán
  • duì
  • zhì
  • qīng
  • shū
  • xiàn
  • ěr
  • zhì
  • chōng
  • dàn
  • yān
  • gòu
  • shū
  • zhōng
  • cáng
  • wàn
  • juǎn
  • láng
  • láng
  • shí
  • sòng
  • dēng
  • shēn
  • xiāo
  • xiāo
  • xiǎng
  • zhú
  • qīng
  • wēng
  • yīn
  • qín
  • fǎng访
  • tiān
  • bái
  • yún
  • dōng
  • 西
  • fēi
  • cāng
  • cuì
  • wǎn
  • zài
  • jiào
  • duó
  • yuǎn
  • sōng
  • jìng
  • duì
  • zhàn
  • qīng
  • nán
  • wàng
  • shān
  • xiě
  • gāo
  • qíng
  • shàng
  • yáng
  • zhú

杨荣简介

明代·杨荣的简介

(1371—1440)明福建建安人,字勉仁,初名子荣。建文二年进士。授编修。成祖即位,入文渊阁,令更名荣。多次从成祖北巡及出塞,凡宣诏出令,及旗志符验,必得荣奏乃发。累官文渊阁大学士。永乐二十二年之役,抵达兰纳穆尔河,不见敌,议进止,惟荣与金幼孜言宜班师。帝从之。中途,帝卒。荣与幼孜以去京师远,秘不发丧。仁宗即位,累进谨身殿大学士,工部尚书。宣德元年,汉王朱高煦反,荣首请帝亲征。加少傅。正统三年进少师。荣历事四朝,谋而能断。与杨士奇、杨溥同辅政,并称三杨。卒谥文敏。有《后北征记》、《文敏集》。

...〔► 杨荣的诗(307篇)