《宣城南郊何氏游集》拼音版

元代卢挚

  • xuān
  • chéng
  • nán
  • jiāo
  • shì
  • yóu
  • --
  • zhì
  • huái怀
  • ē
  • cóng
  • jié
  • jīng
  • suì
  • yān
  • liú
  • shǔ
  • xiū
  • gào
  • níng
  • yīng
  • yōu
  • rén
  • ǒu
  • xiāng
  • shǎng
  • xiāo
  • sàn
  • suí
  • suǒ
  • hán
  • jiāo
  • lián
  • chū
  • chóng
  • gāng
  • shí
  • yán
  • zhù
  • shān
  • jiā
  • quǎn
  • yān
  • biān
  • wèn
  • qiáo
  • dīng
  • shǐ
  • shí
  • lín
  • xià
  • tíng
  • xiè
  • chuā
  • xuān
  • chǎng
  • yán
  • pán
  • zhǔ
  • rén
  • néng
  • ài
  • lùn
  • zhuó
  • láo
  • sàn
  • jīn
  • yán
  • chí
  • xiān
  • gōng
  • suī
  • fēi
  • qióng
  • shèng
  • jiàn
  • zhèng
  • guī
  • yǐng
  • luàn
  • lán
  • fēi
  • míng
  • zōu
  • shèn
  • qián
  • yōu
  • rán
  • wàng
  • jiāng
  • shù

卢挚简介

元代·卢挚的简介

卢挚

卢挚(1242-1314),字处道,一字莘老;号疏斋,又号蒿翁。元代涿郡(今河北省涿县)人。至元5年(1268)进士,任过廉访使、翰林学士。诗文与刘因、姚燧齐名,世称“刘卢”、“姚卢”。与白朴、马致远、珠帘秀均有交往。散曲如今仅存小令。著有《疏斋集》(已佚)《文心选诀》《文章宗旨》,传世散曲一百二十首。有的写山林逸趣,有的写诗酒生活,而较多的是“怀古”,抒发对故国的怀念。今人有《卢疏斋集辑存》,《全元散曲》录存其小令。

...〔► 卢挚的诗(107篇)